Giữa
những ngày hè tháng Năm nắng gắt, có một câu chuyện nóng bỏng, trở thành tâm điểm
chú ý, thu hút sự quan tâm của toàn xã hội. Câu chuyện đó, chỉ trong phút chốc,
đã tạo nên sự hưng phấn, hứng khởi hiếm thấy của người Việt, thậm chí đã thắp
lên những đốm sáng, những ngọn lửa le lói hy vọng về một bước ngoặt tích cực,
quan trọng nâng tầm đất nước. Xin được gọi câu chuyện bằng cái tên “Thủ tướng và biển Đông”; đồng thời, lấy
câu chuyện làm trục và những vấn đề xoay quanh để thử luận bàn về tính cách người
Việt.
Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2014
Thứ Ba, 20 tháng 5, 2014
BỌN “PHẢN ĐỘNG”
Hôm
qua anh ấy nhắn tin, dặn dò mình thể hiện lòng yêu nước bằng cách không tham gia biểu tình chống Tàu: “Thủ tướng Chính phủ đề nghị mọi người dân thể hiện lòng
yêu nước, không nghe kích động, không tham gia biểu tình trái pháp luật, góp phần
giữ gìn an ninh trật tự và an toàn xã hội”. He he. Câu chuyện có vẻ “hình sự” rồi
đây. Cái bọn “phản động” không biết ở đâu ra, thực hiện âm mưu “diễn biến hòa
bình”, xúi giục gây rối, đập phá linh tinh, xấu hết cả hình ảnh đất nước, khiến anh
mình “cực chẳng đã” phải cấm dân ta biểu tình bày tỏ lòng yêu nước. Giặc đến
nhà mà cứ phải ngồi bịt mồm, kệ nó muốn làm gì thì làm – ơ, hóa ra như thế thì dân
mình hèn à? Mồ cha cái bọn “phản động”, chúng thâm độc thật, quyết làm cho dân
mình hèn đây. Không biết mày ngang, mũi dọc chúng thế nào mà xảo quyệt thế? Máu
trinh thám nổi lên, mình quyết định đi xem mặt bọn “phản động”.
Thứ Ba, 13 tháng 5, 2014
CÓ LẼ NÀO ĐẤT NƯỚC CHẲNG LỚN LÊN?
Hôm nay (11-5-2014) ở
Hà Nội, trước Đại sứ quán Trung Quốc (46-Hoàng Diệu) diễn ra biểu tình phản đối
Trung Quốc xâm nhập trái phép lãnh hải Việt Nam. Tôi quyết định đi – tham gia
và chứng kiến. 9h sáng cùng cô bạn thân đã có mặt tại chỗ. Công an, cảnh sát,
kiểm soát quân sự, trật tự viên… đứng dày đặc khắp các ngả đường. Trước ĐSQTQ
có hàng rào sắt kiên cố dựng sẵn, công an đứng bảo vệ vòng trong, vòng ngoài. Cửa
ĐQSTQ đóng im lìm, lặng im như một nấm mồ. Ở bên ngoài, không khí nóng hừng hực.
Nhiệt độ tăng dần, khí thế của người biểu tình dâng cao, người đổ về ngày càng
đông. Không có chỗ gửi xe, mọi người tự xếp xe vào lề đường, tự bảo quản.
Thứ Sáu, 18 tháng 4, 2014
VIẾT CHO NHỮNG THIÊN THẦN BÉ BỎNG
Tháng Tư
– tháng chuyển mùa. Một giao mùa không giống như bao giao mùa khác. Một giao
mùa đẫm nước mắt và những tiếng khóc đau đớn, xé lòng, ai oán bởi những cái chết
bất thường, vô lý của bao thiên thần nhỏ bé. Hơn 100 ca mắc bệnh sởi tử vong –
có nỗi đau nào hơn thế, có nước mắt nào đắng chát hơn thế khi văn minh nhân loại
đã tiến những bước dài, khi y học đã không còn lạ lẫm với bản đồ gen người, với
công nghệ tế bào gốc, với nhân bản vô tính…, thì ở đất nước “bền gan” nuôi giấc
mộng bước tới “thiên đường chủ nghĩa xã hội”, người ta đành bất lực trước một
căn bệnh vốn lành tính, thông thường, giản đơn.
Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014
HOA XUYÊN TUYẾT
Ngày xửa,
ngày xưa, đã lâu lắm rồi, khi Trái đất vẫn còn là một tinh cầu vắng lặng, ở
chín tầng mây xanh ngắt, có một vườn Địa đàng lung linh hoa nắng. Một ngày kia,
Adam và Eva đã không cưỡng nổi lòng mình, lén ăn trái cấm, khiến Thượng đế nổi
giận, đầy họ xuống mặt đất hoang sơ, chỉ có mùa Đông gió rét. Trước khi Adam và
Eva rời xa Thiên đường, Thượng đế ban cho họ một ân huệ cuối cùng: Biến những
bông tuyết đang rơi thành những chiếc chuông hoa mỏng manh xinh xắn, trắng
muốt gọi mùa Xuân về – hoa Xuyên tuyết, loài hoa của hy vọng.
Náu mình trong lớp tuyết dày lạnh
lẽo suốt mùa Đông, thoáng khẽ một chút róc rách tan băng, một làn gió Xuân rất
mỏng, những bông Xuyên tuyết nhỏ nhoi lặng lẽ cựa mình bừng dậy. Như giấc mơ nồng nàn, thuần khiết đến ngất ngây, hoa Xuyên tuyết là
bí ẩn của đất trời, ăm ắp trong mình sức hồi sinh mãnh liệt,
rung lên tiếng chuông trắng muốt, ngập tràn tình yêu.
Thứ Hai, 3 tháng 2, 2014
CÕI RIÊNG
Thời gian thấm thoát thoi đưa,
thoắt cái, một năm đã lùi xa trở thành quá khứ. Một năm nhiều biến động, sóng
gió đã qua đi, chở theo cả nỗi buồn lẫn niềm vui. 365 ngày tròn trịa khép lại,
những bọt bèo, phù du theo dòng thời gian trôi đi hết, để đọng lại, lắng lại
những hạt vàng lóng lánh, tinh khôi.
Một năm. Tôi đã đi qua những luẩn quẩn vô thường, đi
qua những điều tưởng chừng như không thể, đã học những bài học lớn lao từ những
trò dâu bể, để lắng lại mình cho chan chứa yêu thương.
Thứ Tư, 25 tháng 12, 2013
TẢN MẠN THÁNG 12
Tháng 12. Rét ngọt, giá buốt, đẫm
lạnh. Sương sớm bảng lảng, mỏng như một tiếng thở dài. Gió miên man những nỗi
niềm, thổi qua muôn dặm trần ai.
Tháng 12. Cập rập, hối hả, gấp
gáp vòng quay cuộc đời, liêu xiêu phận kiếp con người, một năm rũ áo qua nhanh.
Tháng 12. Ký ức, hồi vọng,
hoài cảm… man mác, mong manh như sợi tơ trời, phủ mờ bụi bặm nhân gian.
Tháng 12 như chuyến đò cuối cùng,
vót vét những vô thường, vun gom ngổn
ngang buồn vui, xuôi dòng thời gian, trôi về quá
khứ.
Tháng 12 quắt quay nỗi nhớ, lần
tìm hơi ấm bàn tay, em tựa vào bờ vai yêu thương, khát khao đong đầy, tím ngắt,
thăm thẳm một miền yêu.
Tháng 12 khép lại cánh cửa thứ
365, hé một khuông trời lấp lánh, tinh khôi, thánh thót tiếng chuông giao mùa,
ngân khúc Thánh ca nguyện cầu, để đừng bao giờ có khoảnh - khắc- không - nhau.
Cuối
tháng 12-2013.
Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013
XIN ĐỪNG NGẮT CHÙM HOA THẠCH THẢO!
Hà Nội đã cuối Thu, mùi hoa sữa
nồng nàn, hanh hao nỗi nhớ. Những chiếc lá vàng chao nghiêng trên
con ngõ nhỏ, cô đơn như vũ điệu lạc loài của bầy chim về muộn.
Em theo dấu chân anh về Đà Lạt có sương mờ
lãng đãng giăng mắc cuối chiều. Đà Lạt u buồn và cô tịnh, mùa Thu se sắt
rơi trên những đóa hoa Thạch thảo dịu dàng, mong manh, nhuộm tím cả khung trời xao xác gió. Anh là kẻ lãng
du, thong dong dạo chơi giữa kiếp người ăm ắp những giọt vui lẫn những giọt
buồn, phiêu bồng với những khúc du ca sặc sỡ sắc màu, cung bậc nào cũng đau đáu
như nhau.
Em mong được là tiếng ru trong vắt đến tận cùng vô
thức, xin anh đừng có phôi pha, đừng để mùa Thu day dứt, đừng để mùa Thu lỗi hẹn. “Ta ngắt đi
một chùm hoa thạch thảo/Anh nhớ cho, mùa thu đã chết rồi/Chúng ta sẽ không tao
phùng được nữa/Mộng trùng lai không có ở trên đời…”.
Thu muộn,
10-2013.
Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2013
ẢO VỌNG VÀ KHÁT VỌNG
1- Những ngày này cả Việt Nam chìm trong nước
mắt. Nước mắt lã chã rơi trên gò má đen sạm của người cựu chiến binh với bộ
quân phục bạc màu chưa phôi pha khói đạn chiến trường. Nước mắt thành dòng trên
khuôn mặt đen đúa nắng mưa của những người nông dân cả đời chỉ biết đến hạt
lúa, củ khoai. Nước mắt ầng ậng trong đôi mắt những bà mẹ Việt Nam chín, mười
lần tiễn đưa khúc ruột của mình lên đường ra trận nhưng chưa một lần đón sự trở
về. Nước mắt nhòa trên khuôn mặt những nhân sĩ, trí sĩ đã đi qua một thời vang
bóng. Nước mắt chảy dài trên gò má măng tơ của những cô cậu thanh niên chưa
từng nếm mùi chiến tranh và bom đạn. Nước mắt hoen trên những khuôn mặt bầu
bĩnh của các học sinh mầm non thậm chí chưa hiểu thế nào là niềm vui và nỗi
buồn…. Đã lâu, lâu lắm rồi, Việt Nam mới lại nhiều nước mắt đến thế!
Thứ Ba, 17 tháng 9, 2013
NHẤT CHI MAI
1- Buổi sáng thức dậy, lên mạng, lướt Web, xem
tin“lề phải”. Một mảng hiện thực sẫm màu: Giá rau quả tăng vọt sau bão; cuộc tấn
công Syria có thể đẩy giá dầu thô trên thế giới lên mức 150 USD/thùng… giá xăng
ở Việt Nam sắp tăng theo; Bắc Triều Tiên xử bắn nữ ca sĩ Hyon Song-wol; tai nạn
giao thông Việt Nam ở mức thảm khốc; Việt Nam xếp Top trên của thế giới về vấn
nạn tham nhũng…. Ngột ngạt không khí “thời thổ tả”.
2- Kích chuột xem “lề trái” có gì hay ho. Một
mảng trời vần vũ mây đen: Dạy học sinh gian dối ngay trong ngày khai trường;
phát biểu gây sốc của Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan: “Người ta ăn của dân
không chừa thứ gì"; súng lại nổ vì chuyện đất đai; giáo xứ Mỹ Yên
nổi gió… Cầu đau xin cả
loài người…
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)