Ra đảo Cát Bà vào hôm biển động.
Gần 200 con người bị sóng vật lên, nhồi xuống hơn hai giờ đồng hồ trên con tàu
cánh ngầm hình như… “không cánh”. Tiếng hú hét của đám thanh niên, tiếng trẻ
con khóc ngằn ngặt… giống trong ngày tận thế. Ngộp thở, thiếu không khí…ngỡ như
đã cận kề ranh giới sống/chết. Bộ óc đang lộn nhào vì sóng biển chập chờn một ý
nghĩ: Sự ĐẢO LỘN quả thật khủng khiếp. Một liên tưởng bay vụt tới – cái ngột
ngạt của thiếu oxy lúc này giống hệt cái ngột ngạt của cuộc họp cơ quan, khi
mọi giá trị đảo lộn đến chóng mặt và bất ngờ chỉ vì một thứ không giá trị (hoặc
rất ít giá trị) - cái ghế. Và những neuron thần kinh yếu ớt trong cơn say sóng
cứ thoi thóp mơ về hai từ TRẬT TỰ.
Cát Bà,
tháng 7-2013