Ngày xửa,
ngày xưa, đã lâu lắm rồi, khi Trái đất vẫn còn là một tinh cầu vắng lặng, ở
chín tầng mây xanh ngắt, có một vườn Địa đàng lung linh hoa nắng. Một ngày kia,
Adam và Eva đã không cưỡng nổi lòng mình, lén ăn trái cấm, khiến Thượng đế nổi
giận, đầy họ xuống mặt đất hoang sơ, chỉ có mùa Đông gió rét. Trước khi Adam và
Eva rời xa Thiên đường, Thượng đế ban cho họ một ân huệ cuối cùng: Biến những
bông tuyết đang rơi thành những chiếc chuông hoa mỏng manh xinh xắn, trắng
muốt gọi mùa Xuân về – hoa Xuyên tuyết, loài hoa của hy vọng.
Náu mình trong lớp tuyết dày lạnh
lẽo suốt mùa Đông, thoáng khẽ một chút róc rách tan băng, một làn gió Xuân rất
mỏng, những bông Xuyên tuyết nhỏ nhoi lặng lẽ cựa mình bừng dậy. Như giấc mơ nồng nàn, thuần khiết đến ngất ngây, hoa Xuyên tuyết là
bí ẩn của đất trời, ăm ắp trong mình sức hồi sinh mãnh liệt,
rung lên tiếng chuông trắng muốt, ngập tràn tình yêu.