Hà Nội đã cuối Thu, mùi hoa sữa
nồng nàn, hanh hao nỗi nhớ. Những chiếc lá vàng chao nghiêng trên
con ngõ nhỏ, cô đơn như vũ điệu lạc loài của bầy chim về muộn.
Em theo dấu chân anh về Đà Lạt có sương mờ
lãng đãng giăng mắc cuối chiều. Đà Lạt u buồn và cô tịnh, mùa Thu se sắt
rơi trên những đóa hoa Thạch thảo dịu dàng, mong manh, nhuộm tím cả khung trời xao xác gió. Anh là kẻ lãng
du, thong dong dạo chơi giữa kiếp người ăm ắp những giọt vui lẫn những giọt
buồn, phiêu bồng với những khúc du ca sặc sỡ sắc màu, cung bậc nào cũng đau đáu
như nhau.
Em mong được là tiếng ru trong vắt đến tận cùng vô
thức, xin anh đừng có phôi pha, đừng để mùa Thu day dứt, đừng để mùa Thu lỗi hẹn. “Ta ngắt đi
một chùm hoa thạch thảo/Anh nhớ cho, mùa thu đã chết rồi/Chúng ta sẽ không tao
phùng được nữa/Mộng trùng lai không có ở trên đời…”.
Thu muộn,
10-2013.