Một năm đã ra đi, để
lại lối đời đầy hoài niệm. Ngoảnh lại đã là quá khứ, trằn trọc đau từng khắc thời gian.
Những bữa tiệc ồn ào,
hoan hỉ tiễn đưa mùa cũ, những khuôn mặt nhầy nhẫy, nhoáng bóng, thãi thừa vật
chất, vội vàng, gấp gáp quay trong niềm vui bố thí, vụng về như như những vũ
công khuyết tật. Thoảng đâu đó nỗi hãi hùng vay – trả.
Đêm lặng của những
tâm hồn chết, bất lực trút thở than bằng những giọt nước mắt mặn gằn vị muối. Nỗi
buồn nhân thế như cánh lục bình vật vờ trên dòng sông mịt mù, nghiêng những mộng mị, u mê. Thực tại như một bãi sình lầy nhão
nhoét, chẳng tìm đâu hồn thiêng núi sông.
Đất mẹ ngổn ngang một lịch sử, neo
đậu bằng những câu chuyện cổ tích về quá khứ đã
nhòa nhạt, đã phai màu dĩ vãng. Bàn tay màu chàm hàng ngày thản nhiên cào cấu tương lai, vơ váo khói hương, xây đền
đài trên mồ côi nhân phẩm, trên rách nát
lương tâm.
Đêm cuối năm, pháo hoa như những viên bi ve ngũ sắc ai đập vỡ nát
ngang trời. Sắc đấy, màu đấy mà như giấc mơ rớm máu, quằn quại thét gào nỗi buồn
đất nước đã ở buổi hoàng hôn dù chưa từng một lần đi qua tuổi trẻ.
Ngẩng lên nhìn đất trời,
có ai còn hổ thẹn với tiền nhân?
31-12-2014.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
CHÀO BẠN! NẾU CÓ THẮC MẮC HOẶC ĐÓNG GÓP, XIN ĐỂ LẠI Ý KIẾN BẰNG TIẾNG VIỆT CÓ DẤU. CHÚNG TÔI RẤT VUI VÌ BẠN ĐÃ GHÉ THĂM!