Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

BẺ ĐÔI CÂU THƠ…

Nó cầm chổi dọn nhà. Vệt nắng rớt, vàng óng như mật muộn mằn hắt xuống sàn gạch bông. Như bị thôi miên, nó nghiêng người qua khung cửa sổ ngắm bầu trời. Chiều loang. Hanh hao Hạ, se se Thu, heo lạnh đầu Đông… như một thứ men say nồng nàn rót vào nó những xốn xang. Bâng khuâng, bồi hồi, run rẩy... thi cảm trào dâng. Nó quẳng chiếc chổi, vội vã, cuống cuồng trong cuộc rượt đuổi câu chữ.
Cạnh. Xạch. Tiếng cánh cổng sắt hoen rỉ rít lên. “Một nửa” của đời nó đã về. Mặc. Nó tiếp tục bồng bềnh trên thảo nguyên cảm xúc. Một âm thanh cộc, gằn, khô khốc như hai thanh nứa cọ vào nhau đập vào tai nó: “Lại gieo vần trên đống rác!”.
Bộp. Nó rơi bịch xuống đất. Câu kết luận chắc nịch như nghị quyết cuộc họp chi bộ hất ngược nó về với thực tại trần trụi. Chiếc chổi sóng soài trên nền gạch giống như một dấu hỏi lạc lõng.
 “Cắt nửa vầng trăng…”, “bẻ đôi câu thơ, chặt đôi câu thơ…”. Một trời thi hứng vụt tan biến. Nó nghe thấu tiếng tơ lòng tác giả “Ca dao em và tôi”!
Ngày 26-11-2014


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

CHÀO BẠN! NẾU CÓ THẮC MẮC HOẶC ĐÓNG GÓP, XIN ĐỂ LẠI Ý KIẾN BẰNG TIẾNG VIỆT CÓ DẤU. CHÚNG TÔI RẤT VUI VÌ BẠN ĐÃ GHÉ THĂM!