Thứ Năm, 20 tháng 11, 2014

NGHỀ….

Nó vốn là một con bé mơ mộng. Trong cái đầu bé nhỏ của nó luôn chật cứng những ước mơ. Nó từng tưởng tượng ra mình là một họa sĩ, múa cây bút lông sai khiến màu sắc, vẽ nên những dòng sông nhiệm màu, những rực rỡ nắng gió thảo nguyên, những hư ảo cỏ hoa vời vợi…
Nó đã từng mơ trở thành nghệ sĩ vĩ cầm thả rơi từng giọt nhạc, gieo những vần thơ không lời, cung trầm, cung bổng đầy vơi.

Nó cũng từng thấy mình trở thành phu chữ tuẫn nạn trên cây thánh giá văn chương, có quyền năng vô hạn khiến đời và người mê đắm nhau trên những con chữ nhân sinh. Đôi khi, nó thấy mình trong hình hài một quan tòa nghiêm khắc, lạnh lùng cầm cân công lý. Thảng đâu đó, nó bất chợt gặp mình trong tấm áo Blouse trắng trang nghiêm, cần mẫn xoa dịu, làm lành những đớn đau da thịt…
Cứ thế, ước mơ đến rồi đi… Trong hằng hà vô số những ước mong, cái tròn trịa, cái chớm nở, cái dang dở, chưa một lần nó mơ thành cô giáo. Lạ thế.
Đường đời khúc khuỷu, trăm lối, nhiều khi vô tình mà như định mệnh. Tình cờ, trên một ngã rẽ không định trước, giống một kẻ rong chơi đi lạc, nó muộn mằn bước chân vào nghề “đưa đò” trên trường giang tri thức.

Thấm thoát đã hơn chục năm trôi qua –thời gian vừa như chớp mắt, vừa như cả đời người. Trong cuộc hành hương chữ nghĩa nhọc nhằn, nó âm thầm vật lộn với từng trang sách, càng đi, càng thấy gian lao, càng đi, càng thấy mình chẳng biết gì. Miệt mài lao động khổ sai tự nguyện, nó biết mình mong manh trong bể học mênh mông, đằng đẵng.
Viết nhân ngày 20-11-2014.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

CHÀO BẠN! NẾU CÓ THẮC MẮC HOẶC ĐÓNG GÓP, XIN ĐỂ LẠI Ý KIẾN BẰNG TIẾNG VIỆT CÓ DẤU. CHÚNG TÔI RẤT VUI VÌ BẠN ĐÃ GHÉ THĂM!