Ngắn I
Nhà nghèo chơi hoang. Ầm ì chừng vài phút. Loang loáng, sang
sáng. Thế là 30 tỷ bay vù lên trời. Tiền thuế đấy. Đắng nghét mồ hôi, nước mắt.
Đồng hồ nợ công bình thản tích tắc. Lưng mỗi người dân còng
thêm. Oằn xuống vì nợ. Nợ tiền, nợ bạc đã khó trả. Nợ tương lai, nợ lương tri
biết trả sao đây?
Ngắn II
“VĂN HÓA
DÉP TỔ ONG”
Quản ca của nền văn nghệ nước nhà đã từng hồn nhiên mơ về một
ngày “chân dép lốp mà lên tàu vũ trụ”. Sang thế kỷ XXI, “văn hóa” dép lốp đã
lùi sâu vào dĩ vãng, nhường chỗ cho “văn hóa” dép tổ ong muôn mặt Bayon:
Dép tổ ong - ảo ảnh khi nó được lồng vào chân giải thưởng
toán học Fields đứng chênh vênh trên triền núi vùng cao.
Dép tổ ong –biểu tượng dấn thân và lẽ phải khi nó “vô tình”
được đặt dưới đôi chân một người can trường.
Dép tổ ong còn là “văn hóa” cai trị nhếch nhác, là vết nhọ thấp
hèn trên khuôn mặt thể chế khi nó gắn liền với ba chữ “buộc tha hương”.
Ôi! Đất nước tôi! Qua ngàn dặm dài vẫn chưa hết tuổi thôi
nôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
CHÀO BẠN! NẾU CÓ THẮC MẮC HOẶC ĐÓNG GÓP, XIN ĐỂ LẠI Ý KIẾN BẰNG TIẾNG VIỆT CÓ DẤU. CHÚNG TÔI RẤT VUI VÌ BẠN ĐÃ GHÉ THĂM!