Người Việt thiếu tư duy phản biện
Như đã nói ở trên, phát biểu của Thủ tướng được “dịch” thành
bốn cơ hội/khả năng sau: 1- Thoát Hán; 2- Tổ quốc trên hết!; 3- “Xoay trục” sang phương Tây; 4- Dân chủ. Bốn cơ hội
này (như người Việt tự “dịch”) đã thắp lên niềm tin, hy vọng về một Việt Nam
chuẩn bị cất cánh và thừa để ve vuốt tinh thần, khát khao, ý chí của dân Việt
trong nhiều ngày qua – điều mà Thủ tướng đã nhếch môi cười mỉm, biết trước khi
hành động.
Song,
niềm tin và hy vọng chỉ có thể trở
thành hiện thực khi được xây trên nền tảng vững chắc là tính khả thi và mong
muốn thực thi của chính trị gia, chứ không phải là các thủ thuật hoặc tiểu xảo
chính trị. Thủ tướng có thực tâm không màng “hữu nghị viển vông”? Trả lời câu
hỏi ấy, xếp đặt, sàng lọc, lắng đọng và móc nối các sự kiện sẽ thấy phần chìm
của tảng băng trôi:
Ngày 5-5-2014, vài ngày sau khi HYSY-981 được ông bạn “16 chữ vàng” đặt
phịch vào sân nhà hàng xóm, Blogger AnhBaSam
Nguyễn Hữu Vinh – chủ một trang điểm thông tin báo với tinh thần nhà báo phải nói đúng sự thật bị bắt khẩn
cấp. Chủ trang mạng “từ khi khởi đầu đến nay đều ưu tiên cho những thông tin về
Trung – Việt, cảnh báo và phản đối những hành động xâm phạm chủ quyền Việt Nam
của Trung Quốc”[1]
bị “nhập kho” đã ngầm phản ánh “quyết tâm” chống Trung Quốc của Chính phủ do Thủ
tướng đứng đầu.
Ngày 11-5-2014 (cũng là ngày Thủ tướng tới Myanmar
và có bài phát biểu trông đợi) – lần đầu tiên người Việt được “bật đèn xanh” biểu
tình thể hiện lòng yêu nước (dù có hai loại “biểu tình nhân dân” và “biểu tình
quốc doanh”). Hai sự việc đặt cạnh nhau, khiến dân Việt phần nào quên đi AnhBaSam, bắt đầu tin tưởng ở sự thay đổi của
Chính phủ; tuy nhiên, sự kiện bạo loạn Bình Dương (12-5), Vũng Áng, Hà Tĩnh
(14-5)… đem đến những dự cảm chẳng lành. Phóng sự “Đi giữa dòng bạo động” của nhạc sĩ Tuấn Khanh đã giúp giải đáp nhiều
nghi vấn.
Quả thật,
sự lặng thinh và vắng mặt của các lực lượng an ninh theo kiểu thả nổi đám đông, cũng như cách thức tổ
chức, kích động biểu tình rất chuyên nghiệp đã chỉ báo về một âm mưu, kế hoạch
được sắp đặt tỉ mỉ, tính toán chu đáo “từ trong ruột”. Việc đồn đoán “công an bất
ngờ, trở tay không kịp” để bạo động xảy ra đã bị đánh đổ hoàn toàn bởi “lịch sử
hào hùng” của lực lượng công an từng đánh sập, bóp nghẹt từ trong trứng nước mọi
“âm mưu bạo loạn” dù mong manh nhất.
Thêm vào đó, sau nhiều ngày điều tra, bộ máy an
ninh tinh nhuệ, khổng lồ kết luận Việt Tân là thủ phạm – một kết luận ngô nghê,
vụng về; và vì thế, đã tự tố cáo. Tư duy “lùn” của bộ máy an ninh đứng
dưới “bóng mát” chiếc lọng vàng của Thủ tướng đã không chệch nguyên tắc “chủ
nào, tớ ấy” khi phù phép, biến Việt Tân thành “vật tế thần”.
Tuy nhiên, nếu chỉ đổ tội cho Việt Tân thôi thì có
vẻ hổng hểnh và chưa đã. Sự đập phá có lựa chọn, mang tính chủ đích “chỉ có 2 doanh nghiệp của Trung Quốc bị đốt cháy” trong số “700 doanh
nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài trực tiếp bị đe dọa” và “trên 460 doanh nghiệp
bị đập phá, đốt cháy” đã kịp thời lấp đầy lỗ hổng, bẻ quặt một bộ phận dư luận
tin rằng có bàn tay của Trung Nam Hải, mà đã liên quan đến Trung Nam Hải thì bác
Tổng và bác Chủ là ứng viên “sáng giá” nhất.
Ngày 17-5-2014 (một ngày trước khi cuộc xuống đường
toàn dân được dự kiến), các dòng tin nhắn “Thủ tướng chỉ thị…”; “Thủ tướng yêu cầu…”; “Thủ tướng đề nghị…”, như cơn lũ ập vào hơn 120 triệu
thuê bao di động. Việc các nhà mạng (không hiểu vô tình hay hữu ý) “thi nhau sỉ
nhục Thủ tướng”[2] đã phát đi tín hiệu đau thương cho ngày toàn
dân xuống đường. Thực vậy, ngày 18-5-2014, câu chuyện biểu tình trở về vạch xuất
phát ban đầu. Dưới sự chỉ đạo “xuất sắc” của Thủ tướng, nhân danh tái lập
trật tự, an toàn xã hội, người
biểu tình bị sách nhiều, bị tạm giữ, bị lôi, kéo, khênh vứt lên xe, thậm chí bị
đánh đập…
Sau ngày
18-5 (cho đến thời điểm hiện tại), không khí biểu tình xẹp lép. Bình Dương, Vũng Áng
đã hoàn thành xuất sắc sứ mệnh lịch sử! Đến hết năm 2015 (không loại trừ còn lâu hơn nữa),
Luật Biểu tình vẫn cứ là giấc mơ của người Việt. Xin mời Trung Quốc cứ nghênh
ngang xâm phạm chủ quyền, lãnh thổ Việt Nam, dân Việt đã bị dán băng keo vào mồm
theo một cách hết sức “hợp pháp”. Kết quả là người Việt không chỉ mất
sạch cơ hội bày tỏ lòng yêu nước, phải bịt mồm, bịt chính kiến, mà việc bắt bớ và theo dõi “bọn phản động” – bọn có tư tưởng
dân chủ, tư tưởng chống Trung Quốc cũng trở nên dễ dàng hơn.
Sự kiện ngày 18-5 đẩy sự bức bối vốn có lên một mức
mới, nhưng chỉ ba ngày sau, những bức xúc có chiều hướng gia tốc đã bị đè bẹp một
cách đĩnh đạc bởi cụm từ “hữu nghị viển vông”
(21-5-2014). Sau những lời phát biểu được
mệnh danh là “mang hồn thiêng sông núi”, Thủ tướng tiếp tục “bồi” thêm niềm hy
vọng của dân Việt bằng một “chưởng” kha khá: “Việt Nam chúng tôi đang cân nhắc
các phương án để bảo vệ mình, kể cả phương án đấu tranh pháp lý, theo luật pháp
quốc tế” (22-5-2014).
Sau
một loạt những mánh lới chính trị, đã đến thời điểm lên tiếng của các DLV. Dồn
dập hàng loạt bài chỉ trích phe Cung vua hèn kém, cam tâm nô lệ, bán nước cho
Tàu, đứng sau các vụ bạo loạn…và tung hô “thần tượng mới”, gọi đó là “hiểm họa
đối với Trung quốc trước mắt và lâu dài”…có nhiệm vụ dẫn dắt dư luận theo hướng
Tuyên bố “hữu nghị viển vông” định sẵn.
Trong hành
động “hậu diễn văn”, đối với việc kiện Trung Quốc,
Thủ tướng tìm kế hoãn binh: “Về giải pháp đấu tranh pháp lý (…), chúng ta đã
chuẩn bị hàng chục năm nay, còn thời điểm nào hợp lý thì Bộ Chính trị sẽ quyết
định”[3] (29-5-2014). Tóm lại, không kiện
là do Bộ Chính trị đấy chứ, không phải do tớ - điều Thủ tướng muốn nói là
như vậy. Đổ thừa cho Bộ Chính trị cũng có nghĩa
Tổng Trọng và Chủ tịch Sang hứng tiếp mũi dùi dư luận.
Tiếp
đó, Phùng Đại tướng nhũn nhặn “phun châu nhả
ngọc” tại Hội nghị Shangri La (31-5-2014) khiến dân Việt phừng phừng nổi giận,
cho dù những gì rơi ra từ miệng Đại tướng đều là ý tứ Bộ Chính trị (trong đó có
Thủ tướng) và đã được 14 bác “Vua tập thể” nâng lên, đặt xuống đến bấy bớt. Phát
biểu của Phùng Đại Bộ trưởng không chỉ trấn an các “đồng chí Bốn tốt”, mà còn
làm bệ phóng cho Tuyên bố “hữu nghị viển vông” bay cao, bay xa. Nằm trong guồng
vận hành của thể chế, mang áo quan võ, tơi tả trước búa rừu dư luận, Phùng Đại
tướng buộc phải trở thành con tốt thí trên bàn cờ của Thủ tướng.
Sự thực thì ngoài những lời tuyên bố, cho đến
nay, Thủ tướng chẳng hề có bất cứ hành động thực tế mạnh mẽ nào trong khi Trung
Quốc ngày càng lộng hành trên biển Ðông. Những sự vụ vụn vặt như: ba nhóm giải pháp cụ thể về biển Đông[4] (nhạt toẹt, hoàn toàn
không có gì mới so với chủ trương của Nhà nước Việt Nam), đóng tàu sắt
cho ngư dân, mà Thủ tướng cho tuyền truyền rầm rộ cũng chỉ là những biện pháp “trên
ngọn”, chủ yếu để xoa dịu dân Việt hơn là có ý nghĩa đấu tranh nào đó một khi
câu chuyện kiện Trung Quốc cứ chìm dần.
Hơn nữa, tuyên bố hay trả lời phỏng vấn cho dù đanh thép và khí
phách đến đâu cũng không thể thay thế Tuyên bố chính thức của Chính phủ gửi đến
đối phương tuyên ngôn về quan điểm của một Nhà nước có chủ quyền – điều Thủ
tướng có thể làm, song vẫn chưa làm và sẽ không làm. Việc Thủ tướng “đùn” cho
Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc trả lời chất vấn về biển Đông chính là dấu chấm
cuối cùng trong Tuyên bố đậm tính viển
vông của Thủ tướng.
Có
thể coi như vở
đã kịch đã hạ màn, câu chuyện đã rõ mười mươi.
Song, để thêm phần thuyết phục, để làm rõ hơn logic và bản chất của những thủ
thuật chính trị thời gian qua, hãy ngược dòng thời gian, chắp nối thêm các sự
kiện.
(Còn
tiếp)
[1] Nguyễn Trọng Tạo:
Nghĩ về anh Ba Sàm khi anh Nguyễn Hữu Vinh bị bắt.
[2] Huỳnh Ngọc Chênh.
[3] VnEconomy 29-5-2014
[4] Đó là các giải pháp:
1-Các tàu chấp pháp
của Việt Nam phải luôn có mặt tại vị trí mới để cản phá và đuổi tàu Trung Quốc
hoạt động trái phép trong vùng biển Việt Nam, nhưng cố gắng kiềm chế; 2- Kiên trì và đấu tranh đến cấp cao nhất, nói rõ hành động
sai trái của phía Trung Quốc, yêu cầu họ rút giàn khoan Hải Dương-981 ra khỏi
vùng biển của Việt Nam; 3- Đấu tranh bằng con đường dư luận, theo đó các cơ
quan chức năng phải cung cấp đầy đủ, trung thực, khách quan các hành động sai
trái của Trung Quốc cho cộng đồng quốc tế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
CHÀO BẠN! NẾU CÓ THẮC MẮC HOẶC ĐÓNG GÓP, XIN ĐỂ LẠI Ý KIẾN BẰNG TIẾNG VIỆT CÓ DẤU. CHÚNG TÔI RẤT VUI VÌ BẠN ĐÃ GHÉ THĂM!