Cách đây đã lâu, một
hôm, hai mẹ con lan man trò chuyện. Câu chuyện nhảy cóc, đủ mọi chủ đề, cả vui
đùa, cả nghiêm túc. Bỗng Tôm hỏi:
-
Mẹ mong gì nhất?
-
Mẹ mong các con lớn lên thành những người tử tế và happy.
-
Không, mong muốn cho riêng mẹ?
- Mẹ mong không phải
lo cơm áo, gạo tiền… để có nhiều thời gian làm những việc mẹ thích, viết những
điều mẹ muốn (mình nửa đùa nửa thật).
- Khi có thời gian, mẹ
sẽ viết gì?
- Mẹ sẽ viết về những
chủ đề lịch sử Việt Nam và thế giới có nhiều bí ẩn, chưa được khám phá, công bố
đầy đủ, như về Bắc Triều Tiên chẳng hạn (mình
ví dụ nôm na thế).
- Để làm gì hả mẹ?
- Vì lịch sử là sự thật,
là trung thực và khách quan. Mà sự thật, sự trung thực thì cần thiết cho tất cả
mọi người.
Thời gian trôi. Mẹ quấn
vào bận rộn. Thoắt cái, con đi. Tin nhắn đầu tiên về cho mẹ là câu hỏi:
- Mẹ bắt đầu viết về Bắc Triều Tiên chưa?
Từ một lần vu vơ và chỉ bấy nhiêu thôi…đủ cay xè và nghèn nghẹn.
Trào nước mắt.
Ôi. Con tôi. Con ngỡ
là vì nó mà mình chưa thể làm và viết những điều thích và muốn.
Con ơi. Không hẳn vì thế.
Và con ơi. Nếu đơn giản chỉ vì thế…
Ngày 29-9-2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
CHÀO BẠN! NẾU CÓ THẮC MẮC HOẶC ĐÓNG GÓP, XIN ĐỂ LẠI Ý KIẾN BẰNG TIẾNG VIỆT CÓ DẤU. CHÚNG TÔI RẤT VUI VÌ BẠN ĐÃ GHÉ THĂM!