Trời xầm xì. Những
đám mây xám xịt, ầng ậng nước lờ đờ trôi ngang khung cửa sổ. Nó ể oải mở mắt, nhìn
xéo ra ngoài, ánh mắt vô tình chạm phải hàng rào sắt rỉ sét, cũ kỹ. Một cảm
giác nhàm chán, nhàn nhạt từ từ xâm chiếm các sợi dây thần kinh từ đỉnh đầu đến
mút ngón chân cái.
Không, hình như tệ
hơn thế. Đó không chỉ là tẻ nhạt mà là ngao ngán. Nỗi ngao ngán không có hình
thù như một hỗn hợp bê tông chầm chậm lan chảy làm đông cứng mọi ý nghĩ và cảm
giác. Vòng quay đều đặn của một ngày thường nhật lặp đi, lặp lại đang bền bỉ
bào mòn nơi nó mọi năng lượng.
Phải thoát ra! Nó tự
nhủ. Bằng cách nào? Dấu hỏi như chiếc móc câu xoáy sâu vào não. Viễn tưởng về một-ngày-không-cảm-xúc
khiến các nơron thần kinh của nó tiếp tục động đậy. Loang loáng, vùn vụt các
hình ảnh như trong một bộ phim hành động không cốt truyện. Café? Shopping?
Spa? Đóng vai một quan tòa nghiêm khắc, nó tự đưa ra phương án, phản biện, rồi lần
lượt phủ định. Những gì nó vừa bày ra đều giống như thứ doping chưa đủ liều. Để
thoát khỏi cái không khí tù đọng đến đặc quánh này, nó cần hơn thế. Một chút
hưng phấn. Một chút phiêu diêu. Một chút bồng bột, xốc nổi. Một chút thăng hoa.
Một loại cocktail không dễ gọi tên. Một ý nghĩ vụt
đến. Phải rồi! Xách ba lô. Lên đường. Và đi.
Bỏ lại ồn ào, bụi bặm,
bỏ lại phố xá, nó lên rừng. Chiếc ô tô lao trong làn mưa bụi, lăn bánh về phía
Bắc, mang nó vào hành trình không định trước. Đã nhiều năm, bị cuốn đi bởi những
lo toan hàng ngày, bởi bộn bề, chất chồng của núi công việc có tên và không
tên, nó đã quên mất dư vị đầy cám dỗ và mời gọi của khám phá. Cái nặng nề của
thời tiết, nhịp thở ì ạch của thị thành bỗng chốc biến thành tia chớp sáng lóa
rạch ngang bầu trời u ám, đưa nó đến quyết định về với tuổi thơ.
Như một điều kỳ diệu,
cỗ máy thời gian đã đảo ngược không gian ba chiều. Nó đã ở nơi ấy. Chạm vào quá
khứ.
Lá rụng, rêu phong, hồn
thu thủy…
Vườn xưa, lối cũ, gót
sen về…
Ngày 1-9-2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
CHÀO BẠN! NẾU CÓ THẮC MẮC HOẶC ĐÓNG GÓP, XIN ĐỂ LẠI Ý KIẾN BẰNG TIẾNG VIỆT CÓ DẤU. CHÚNG TÔI RẤT VUI VÌ BẠN ĐÃ GHÉ THĂM!