Trong cuộc lãng du tìm hồn của đá, đã có một ngày, ta khạo khờ, vẫy
vùng trong sâu thẳm Bayon. Vắt qua thời gian, nơi tiếng gió hoang
khẽ khẽ hát lời
bài ca vong quốc, Angkor Thom trầm mặc, u buồn như
chưa nỡ chia tay quá khứ vàng son.
Khắc
khổ, im lìm, nụ cười đá Bayon khiến những lời giải đáp chưa bao giờ là đủ. Lạnh
lùng nhưng từ bi. Âm thầm mà nói nhiều hơn lời lẽ. Đứng trước Bayon, mọi ngôn từ
đều trở nên bất lực. Bayon khiến bao người chiêm bái phải đối diện với những
đôi mắt hiện hữu và không hiện hữu để cảm nhận nỗi thống khổ của tha nhân.